11 bài thơ Xuân Quỳnh về tình yêu và nỗi nhớ hay nhất
Ai đã từng nghe qua những câu thơ của Xuân Quỳnh thì có lẽ đều ghi nhớ được trong đó những tình cảm dạt dào và những nỗi nhớ dịu êm. Nét chính trong thơ Xuân Quỳnh được thể hiện rõ ràng với các chủ đề nội tâm: về tình yêu, tình cảm gia đình, những kỷ niệm của tuổi thơ,…
Và mối nhân duyên Xuân Quỳnh – Lưu Quang Vũ cũng được nhiều độc giả hiểu hơn trong thơ của bà và độc giả ca ngợi tình cảm dịu êm của Xuân Quỳnh dành cho chồng & gia đình của mình.
Trong nội dung dưới đây, topAZ đưa ra chủ đề nội dung về những bài thơ hay viết về tình yêu & nỗi nhớ của Xuân Quỳnh. Có lẽ đây sẽ là những bài thơ tiêu biểu nhất và được nhiều độc giả đánh giá thích nhất khi đọc thơ mang cảm xúc “Yêu” của nữ sĩ Xuân Quỳnh.

Cảm nhận: 11 bài thơ viết về tình yêu & nỗi nhớ của Xuân Quỳnh
Nếu bạn đã từng nghe những bài hát được phổ nhạc từ thơ của Xuân Quỳnh thì chắc chắn bạn sẽ biết được nét hay trong câu từ diễn tả tình yêu của bà. Ngay dưới đây, những bài được đánh giá hay nhất được topAZ giới thiệu:
#01Thuyền và biển
Em sẽ kể anh nghe
 Chuyện con thuyền và biển:
“Từ ngày nào chẳng biết
 Thuyền nghe lời biển khơi
 Cánh hải âu, sóng biếc
 Đưa thuyền đi muôn nơi
Lòng thuyền nhiều khát vọng
 Và tình biển bao la
 Thuyền đi hoài không mỏi
 Biển vẫn xa… còn xa
Những đêm trăng hiền từ
 Biển như cô gái nhỏ
 Thầm thì gửi tâm tư
 Quanh mạn thuyền sóng vỗ
Cũng có khi vô cớ
 Biển ào ạt xô thuyền
 (Vì tình yêu muôn thuở
 Có bao giờ đứng yên?)
Chỉ có thuyền mới hiểu
 Biển mênh mông nhường nào
 Chỉ có biển mới biết
 Thuyền đi đâu, về đâu
Những ngày không gặp nhau
 Biển bạc đầu thương nhớ
 Những ngày không gặp nhau
 Lòng thuyền đau – rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
 Biển chỉ còn sóng gió”
Nếu phải cách xa anh
 Em chỉ còn bão tố
4-1963
Nguồn: Xuân Quỳnh, Chồi biếc, NXB Văn học, 1963
Video “Thuyền và biển” lời thơ: Xuân Quỳnh – phổ nhạc: Phan Huỳnh Điểu
#02Bàn tay em
Gia tài em chỉ có bàn tay
 Em trao tặng cho anh từ ngày ấy
 Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấy
 Quá khứ dài là mái tóc em đen
 Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em
 Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng
 Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng
 Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay?
Bàn tay em ngón chẳng thon dài
 Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả
 Em đánh chắt chơi chuyền thuở nhỏ
 Hái rau rền rau rệu nấu canh
 Tập vá may, tết tóc một mình
 Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ
Đường tít tắp, không gian như bể
 Anh chờ em cho em vịn bàn tay
 Trong tay anh, tay của em đây
 Biết lặng lẽ vun trồng gìn giữ
 Trời mưa lạnh tay em khép cửa
 Em phơi mền vá áo cho anh
 Tay cắm hoa, tay để treo tranh
 Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc
 Năm tháng đi qua mái đầu cực nhọc
 Tay em dừng trên vầng trán lo âu
 Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau
 Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngả
 Khi anh vắng bàn tay em biết nhớ
 Lấy thời gian đan thành áo mong chờ
 Lấy thời gian em viết những dòng thơ
 Để thấy được chúng mình không cách trở…
 Bàn tay em, gia tài bé nhỏ
 Em trao anh cùng với cuộc đời em
Nguồn: Xuân Quỳnh, Tự hát, NXB Tác phẩm mới, 1984
Video diễn ngâm: Bàn tay em – thể hiện: Thanh Hoài
#03Sóng
Dữ dội và dịu êm
 Ồn ào và lặng lẽ
 Sông không hiểu nổi mình
 Sóng tìm ra tận bể
Ôi con sóng ngày xưa
 Và ngày sau vẫn thế
 Nỗi khát vọng tình yêu
 Bồi hồi trong ngực trẻ
Trước muôn trùng sóng bể
 Em nghĩ về anh, em
 Em nghĩ về biển lớn
 Từ nơi nào sóng lên?
Sóng bắt đầu từ gió
 Gió bắt đầu từ đâu?
 Em cũng không biết nữa
 Khi nào ta yêu nhau
Con sóng dưới lòng sâu
 Con sóng trên mặt nước
 Ôi con sóng nhớ bờ
 Ngày đêm không ngủ được
 Lòng em nhớ đến anh
 Cả trong mơ còn thức
Dẫu xuôi về phương bắc
 Dẫu ngược về phương nam
 Nơi nào em cũng nghĩ
 Hướng về anh – một phương
Ở ngoài kia đại dương
 Trăm nghìn con sóng đó
 Con nào chẳng tới bờ
 Dù muôn vời cách trở
Cuộc đời tuy dài thế
 Năm tháng vẫn đi qua
 Như biển kia dẫu rộng
 Mây vẫn bay về xa
Làm sao được tan ra
 Thành trăm con sóng nhỏ
 Giữa biển lớn tình yêu
 Để ngàn năm còn vỗ
— Biển Diêm Điền, 29-12-1967 —
Nguồn:
- Hoa dọc chiến hào, Xuân Quỳnh, NXB Văn học, 1968
 - Thơ Xuân Quỳnh, Kiều Văn chủ biên, NXB Đồng Nai, 1997
 
Video: ngâm thơ bài thơ “Sóng” – giọng trữ tình cảm xúc
#04Nói cùng anh
Em biết đấy là điều đã cũ
 Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu:
 Sự gắn bó giữa hai người xa lạ
 Nỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau
Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
 Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi
 Niềm đau đớn tưởng như vô tận
 Bỗng có ngày thay thế một niềm vui
Điều hôm nay ta nói, ngày mai
 Người khác lại nói lời yêu thuở trước
 Đời sống chẳng vô cùng, em biết
 Câu thơ đâu còn mãi ngày sau
Chẳng có gì quan trọng lắm đâu
 Như không khí như màu xanh lá cỏ
 Nhiều đến mức tưởng như chẳng có
 Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang
Nhưng lúc này anh ở bên em
 Niềm vui sướng trong ta là có thật
 Như chiếc áo trên tường như trang sách
 Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà
Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa
 Tình anh đối với em là xứ sở
 Là bóng rợp trên con đường nắng lửa
 Trái cây thơm trên miền đất khô cằn
Đấy tình yêu, em muốn nói cùng anh:
 Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng
 Lòng tốt để duy trì sự sống
 Cho con người thực sự Người hơn
Nguồn: Xuân Quỳnh, Tự hát, NXB Tác phẩm mới, 1984
Video: Diễn ngâm “Nói cùng anh” – thể hiện: Băng Tâm
#05Thơ tình cuối mùa thu
Cuối trời mây trắng bay
 Lá vàng thưa thớt quá
 Phải chăng lá về rừng
 Mùa thu đi cùng lá
 Mùa thu ra biển cả
 Theo dòng nước mênh mang
 Mùa thu vào hoa cúc
 Chỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và em
 Là của mùa thu cũ
 Chợt làn gió heo may
 Thổi về xao động cả:
 Lối đi quen bỗng lạ
 Cỏ lật theo chiều mây
 Đêm về sương ướt má
 Hơi lạnh qua bàn tay
Tình ta như hàng cây
 Đã qua mùa gió bão
 Tình ta như dòng sông
 Đã yên ngày thác lũ
Thời gian như là gió
 Mùa đi cùng tháng năm
 Tuổi theo mùa đi mãi
 Chỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và em
 Cùng tình yêu ở lại…
 – Kìa bao người yêu mới
 Đi qua cùng heo may
Nguồn: Xuân Quỳnh, Tự hát, NXB Tác phẩm mới, 1984
Video “thư tình cuối mùa thu” – Nhạc: Phan Huỳnh Điểu – Cs: Bảo Yến
#06Tự hát
Chả dại gì em ước nó bằng vàng
 Trái tim em, anh đã từng biết đấy
 Anh là người coi thường của cải
 Nên nếu cần anh bán nó đi ngay
Em cũng không mong nó giống mặt trời
 Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống
 Lại mình anh với đêm dài câm lặng
 Mà lòng anh xa cách với lòng em
Em trở về đúng nghĩa trái tim
 Biết làm sống những hồng cầu đã chết
 Biết lấy lại những gì đã mất
 Biết rút gần khoảng cách của yêu tin
Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em
 Biết khao khát những điều anh mơ ước
 Biết xúc động qua nhiều nhận thức
 Biết yêu anh và biết được anh yêu
Mùa thu nay sao bão giông nhiều
 Những cửa sổ con tàu chẳng đóng
 Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm
 Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh
Em lo âu trước xa tắp đường mình
 Trái tim đập những điều không thể nói
 Trái tim đập cồn cào cơn đói
 Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn
Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em
 Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
 Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
 Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi
Nguồn: Xuân Quỳnh, Tự hát, NXB Tác phẩm mới, 1984
Video “Tự hát” – thể hiện: Trịnh Thu Hương (diễn ngâm)
#07Cỏ dại
“Cỏ dại quen nắng mưa
 Làm sao mà giết được
 Tới mùa nước dâng
 Cỏ thường ngập trước
 Sau ngày nước rút
 Cỏ mọc đầu tiên”
Câu thơ nào trong ý nghĩ vụt lên
 Khi tôi bước giữa một rừng cỏ dại
 Không nhà cửa. không bóng cây. Tim lối
 Cứ cường hào rẽ cỏ mà đi.
Người dân quân tì súng lắng nghe
 Bài hát nói về khu vườn đầy trái
 Anh bỗng nghĩ đến một vùng cỏ dại
 Nỗi nhớ đầu anh nhớ quê anh
Mảnh đạn bom và chất lân tinh
 Đã phá sạch không còn chi nữa
 Chỉ có sắt chỉ còn có lửa
 Và cuối cùng còn có đất mà thôi
Thù trong lòng và cây súng trên vai
 Cùng đồng đội anh trở về làng cũ
 Anh nhận thấy trước tiên là cỏ
 Sự sống đầu anh gặp ở quê hương
Có một lần anh tìm đến bà con
 Khi xúm xít quanh anh thăm hỏi
 Giữa câu chuyện có điều này đau nhói:
 – Đất quê mình cỏ đã mọc lên chưa?
Trong cuộc đời bình yên tựa nghìn xưa
 Gần gũi nhất vẫn là cây lúa
 Trưa nắng khát ước về vườn quả
 Lúc xa nhà nhớ một dáng mây
 Một dòng sông, ngọn núi, rừng cây
 Một làn khói, một mùi hương trong gió…
Có mấy ai nhớ về ngọn cỏ
 Mọc vô tình trên lối ta đi
 Dẫu nhỏ nhoi không đáng nhớ làm chi
 Không nghĩ đến nhưng mà vẫn có.
Vĩnh Linh, 1969
Nguồn: Vân Long, Xuân Quỳnh – thơ và đời, NXB Văn hoá thông tin, 2004
Sân ga chiều em đi
Sân ga chiều em đi
 Mênh mang màu nắng nhạt
 Bụi bay đầy ba lô
 Bụi cay xè con mắt
Sân ga chiều em đi
 Gạch dưới chân im lặng
 Bóng anh in thành tàu
 Tóc anh xoà ngang trán
Sân ga chiều em đi
 Bàn tay da diết nắm
 Vừa thoáng tiếng còi tàu
 Lòng đã Nam đã Bắc
Anh thương nơi em qua
 Những phố phường nhộn nhịp
 Bỡ ngỡ trong ánh đèn
 Còn lạ người lạ tiếng
Anh thương nơi em qua
 Những sương chiều mưa tối
 Dặm đường xa nắng dãi
 Chuyến phà con nước dâng
Em xao xuyến trong lòng
 Nhớ về nơi ta ở
 Mùa thu vàng đường phố
 Lá bay đầy lối qua
Ngọn đèn và trang thơ
 Tiếng thở đều con nhỏ
 Màu hoa trên cửa sổ
 Quán nước chè mùa đông
Con tàu và dòng sông
 Ra đi rồi trở lại
 Hà Nội ơi Hà Nội
 Sân ga chiều em đi
1976
Nguồn: Xuân Quỳnh, Lời ru trên mặt đất, NXB Tác phẩm mới, 1978
Video bài hát “Sân ga chiều em đi” – nhạc Ngô Đăng Duy, thể hiện: Miên Thảo
#09Dẫu em biết rằng anh trở lại
Thị trấn nào anh đến chiều nay
 Mảnh tường vắng, mùa đông giá rét
 Dẫu em biết không phải là vĩnh biệt
 Vẫn thấy lòng da diết lúc chia xa
Xóm làng nào anh sẽ đi qua
 Những đồng lúa, vườn cây, bờ bãi…
 Dẫu em biết rằng anh trở lại
 Ngọn gió buồn vẫn thổi phía không anh.
Thời gian trôi theo cánh cửa một mình
 Hạt mưa bụi rơi thầm trên mái ngói
 Tờ lịch mỏng bay theo lòng ngóng đợi
 Một con đường vời vợi núi cùng sông
Gọi ngàn lần tên anh vẫn là không
 Chỉ lá rụng dạt dào lối phố
 Dẫu em biết rằng anh, anh cũng nhớ.
 Nhưng lòng em nào có lúc nguôi quên.
6-3-1985
Nguồn: Thơ Xuân Quỳnh, Kiều Văn chủ biên, NXB Đồng Nai, 1997
#10Hoa cỏ may
Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ,
 Không gian xao xuyến chuyển sang mùa.
 Tên mình ai gọi sau vòm lá,
 Lối cũ em về nay đã thu.
Mây trắng bay đi cùng với gió,
 Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ.
 Đắng cay gửi lại bao mùa cũ,
 Thơ viết đôi dòng theo gió xa.
Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
 Áo em sơ ý cỏ găm đầy
 Lời yêu mỏng mảnh như màu khói,
 Ai biết lòng anh có đổi thay?
Nguồn: Thơ Xuân Quỳnh, Kiều Văn chủ biên, NXB Đồng Nai, 1997
#11Có một thời như thế
Có một thời vừa mới bước ra
 Mùa xuân đã gọi mời trước cửa
 Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ
 Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi.
Đường chẳng xa, núi không mấy cách chia.
 Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn
 Trang nhật ký xé trăm lần lại viết
 Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau.
Có một thời ngay cả nỗi đau
 Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi
 Mơ ước viễn vông, niềm vui thơ dại
 Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh
Và tình yêu không ai khác ngoài anh
 Người trai mới vài lần thoáng gặp
 Luôn hy vọng để rồi luôn thất vọng
 Tôi đã cười đã khóc những không đâu
Một vầng trăng niên thiếu ở trên đầu
 Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt…
 Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc
 Nỗi vui buồn cũng khác những ngày xưa
Chi chút thời gian từng phút từng giờ
 Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt
 Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết
 Hôm nay non, mai cỏ sẽ già.
Tôi đã đi mấy chặng đường xa
 Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển
 Niềm mơ ước gửi vào trang viết
 Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư
Em yêu anh hơn cả thời xưa
 (Cái thời tưởng chết vì tình ái)
 Em chẳng chết vì anh, em chẳng đổi
 Em cộng anh vào với cuộc đời em
 Em biết quên những chuyện đáng quên
 Em biết nhớ những điều em phải nhớ
Hoa cúc tím trong bài hát cũ
 Dẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa
 Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ
 Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc.
11-1984
Nguồn: Thơ Xuân Quỳnh, Kiều Văn chủ biên, NXB Đồng Nai, 1997
Chúng tôi biết rằng, 11 bài trên đây là chưa đủ để nói hết về thơ yêu của Xuân Quỳnh, nếu bạn yêu thích bài nào chưa được liệt kê ở trên, vui lòng đóng góp cho chúng tôi được cập nhật. Cảm ơn bạn vì những đóng góp sẽ giúp chúng tôi hoàn thiện và trở nên hữu ích hơn.
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM:
- Thơ Xuân Quỳnh: trang tuyển tập 14 bài thơ hay nhất
 - 17 Bài thơ về tình yêu của Xuân Diệu hay nhất
 - 130+ câu nói hay về tình yêu đẹp, thật lòng & ngọt ngào nhất
 - Lời chúc 14/2 Valentine hay cho người yêu, vợ / chồng, bạn gái
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
        
Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này!